“Nghèo khốn vốn là khó nạn của nàng ở kiếp này, nàng ấy nhất định phải trả, hiện giờ nhân quả xấu đã hoàn trả xong, thì thiện quả kết thành vậy, cho nên được thăng thiên.”
Bất đắc dĩ phải đi ăn mày phụng dưỡng song thân
Dương Hiếu Tử, là người thời triều Thanh quê ở thôn Vu Kiều, huyện Vũ Tiến, tỉnh Giang Tô, mọi người gọi là “Dương Hiếu Tử”, ngược lại ít người biết tên thực của ông.
Nhà họ Dương rất nghèo túng, cha mẹ của ông quanh năm bị bệnh nằm trên giường, mỗi năm khám bệnh uống thuốc còn tốn không ít tiền. Bởi vì thực sự kiếm không ra tiền, Dương Hiếu Tử rơi vào đường cùng chỉ đành nhẫn nhịn khuất nhục, đi làm ăn mày.
Mỗi ngày, Dương Hiếu Tử đều đem đồ ăn xin được nhường cho cha mẹ ăn trước, chính mình lại ăn những gì cha mẹ ăn còn dư lại. Nếu như đồ ăn không đủ, thà rằng mình bị đói cũng để cha mẹ ăn no, hơn nữa mỗi lần dùng bữa, ông đều quỳ gối trước mặt cha mẹ, đem đồ ăn cung kính mà nâng đến trước mặt họ.
Vì để cha mẹ mắc bệnh lâu ngày nằm trên giường được vui vẻ về mặt tinh thần, Dương Hiếu Tử đã tự biên soạn rất nhiều bài hát dân gian, vừa hát vừa nhảy trước mặt cha mẹ, để cho cha mẹ vui vẻ cười to.
Từ chối cơ hội làm người hầu
Như vậy qua hơn mười năm, người trong vùng đều bị lòng hiếu thuận của Dương Hiếu Tử làm cho cảm động. Có một người phú hộ vì giúp đỡ ông, dự định muốn thuê ông làm người hầu ở trong nhà, nhưng Dương Hiếu Tử đã từ chối, ông nói:
“Cha mẹ của tôi quanh năm bị bệnh, nằm triền miên trên giường, tôi mỗi ngày ngoài việc đi ăn xin, sẽ phải ở nhà để hầu hạ thuốc men, không thể rời xa một ngày. Tôi không có cách nào đến nhà ông để làm người ở được, chỉ có thể cảm tạ ý tốt của ông vậy.”
Sau lần đó ông vẫn giống như trước đây, ra ngoài ăn xin, có được chút tiền dư, thì mời thầy xem bệnh cho cha mẹ.
Về sau cha mẹ của ông lần lượt qua đời, Dương Hiếu Tử đem số tiền ăn xin được đi mua hai bộ quan tài, lấy y phục của mình làm áo liệm, còn mình thà rằng ăn mặc đơn bạc, trong gió rét lạnh đến run lẩy bẩy cả thân.
Sau khi rời nhân gian được triệu lên Thiên đường
Sau khi chôn cất cha mẹ, ông thường ra bên cạnh mộ thắp hương, ngày đêm khóc thương. Không ngờ đến hơn một tháng sau, vì bi thương quá độ mà cuối cùng cũng rời đi.
Dưới âm phủ, một vị quan mặc áo bào tím hướng về Diêm Vương báo cáo rằng: “Dương Hiếu Tử đến rồi.” Diêm Vương lập tức đứng dậy đón tiếp.
Diêm Vương nói với Dương Hiếu Tử rằng: “Đã ngưỡng mộ hành vi hiếu thuận của ngươi từ lâu, người đại thiện giống như ngươi, Địa Phủ chúng tôi không dám khinh thường. Hiện giờ Thiên Đế có truyền lệnh, triệu ngươi đi lên Thiên đường.”
Người phụ nữ ăn mày chí hiếu được thăng thiên
Ở Thịnh Kinh (Thẩm Dương ngày nay) có một cô gái lấy chồng năm 16 tuổi, nhưng chưa được một năm thì trượng phu qua đời, từ đó nàng thủ tiết phụng dưỡng mẹ chồng, rất là cung kính.
Về sau trong nhà ngày càng nghèo túng, không thể không trở thành ăn mày, nhưng tấm lòng hiếu thảo của nàng không thay đổi, mấy chục năm cũng như một ngày hiếu kính mẹ chồng.
Sau khi mẹ chồng qua đời, nàng nhờ vào khất thực để an táng mẹ chồng, ngày lễ ngày tết và ngày giỗ đều đến hương khói.
Người thầy giáo ở Thịnh Kinh là Văn Tuyết Môn, hỏi huyện lệnh Thịnh Kinh rằng: “Nàng ấy đã hiếu thuận như thế, vì sao thượng thiên không ban phúc cho nàng, mà mặc kệ để nàng nghèo khốn đến nông nổi trở thành ăn mày?”
Huyện lệnh đáp rằng: “Nghèo khốn vốn là báo ứng của nàng ở kiếp này, nàng ấy nhất định phải trả, hiện giờ nhân quả xấu đã hoàn trả xong, thì thiện quả kết thành vậy, cho nên được thăng thiên.”
Hai câu chuyện của chàng trai và cô gái làm việc hiếu đắc phúc báo, khi rời đi đi lập tức được thăng thiên rất có tác dụng giáo hóa và khuyến thiện đối với người đời. Đúng vậy, làm người không thể không hiếu thuận, đối với cha mẹ đẻ của mình cũng như cha mẹ của ái nhân!
Thái An
Comment on “#⭐️ 066 Hành Trình ngày 07/2/2022 – 365 ngày: Khi sống làm ăn mày nghèo khổ, rời nhân gian vì sao lại được thăng thiên?”