Trong cuộc sống, dù bạn có tài giỏi đến đâu đi chăng nữa, bạn cũng cần phải biết chỗ đứng của mình là ở đâu. Hãy luôn khiêm tốn trong mọi hoàn cảnh, đừng quá kiêu căng, tự phụ để rồi khi vấp ngã thì rất khó tự vực dậy.
Cổ nhân từng dạy: Bảo vật lớn nhất trong đời không phải là tiền bạc, phú quý hay chức cao vọng trọng. Mà bảo vật của đời người chính là sự khiêm tốn. Làm người hãy đặt chữ nhún nhường, khiêm tốn làm hàng đầu mới là khôn ngoan.
Ba câu chuyện sau sẽ mách bảo bạn vứt bỏ tính kiêu ngạo để tránh những điều không may trong cuộc sống:
Chiến mã và con lừa già
Có một con chiến mã trẻ tuổi đã sẵn sàng ra chiến trường với bộ yên cương lục lạc tuyệt đẹp trên mình đang phi nước kiệu trên đường, tiếng vó ngựa phi vang nghe như tiếng sấm dội. Một con lừa già đáng thương với đồ đạc chất đầy trên lưng cũng đang chầm chậm bước đi trên con đường đó.
Nhìn thấy con lừa già đang lê từng bước nặng nhọc, chiến mã trẻ tuổi cất giọng nói: “Tránh đường cho ta đi, nếu không ta sẽ giày ngươi xuống đám bụi đường bây giờ”.
Con lừa già tội nghiệp cuống cuồng tránh đường, con chiến mã lại tiếp tục phóng đi đầy kiêu hãnh.
Một thời gian sau, khi đang ra trận con chiến mã bị bắn trúng vào mắt. Vì không còn phù hợp để phục vụ trong quân đội nữa, nên người ta tháo bộ yên cương và lục lạc của nó ra. Rồi nó bị bán cho một người nông dân, bác nông dân thường bắt nó phải chở rất nhiều đồ đạc trên lưng.
Một ngày, con lừa già ngày nào gặp lại con chiến mã đang chở đầy đồ đạc trên lưng và nhận ra nó ngay. Con lừa kêu lên: “Có phải là anh đấy không, chiến mã trẻ tuổi?. Sao anh lại ra nông nỗi này rồi!”.
Bài học rút ra: Cuộc đời mỗi người sẽ có những lúc huy hoàng, tự hào, nhưng đừng dựa vào nó mà tự đẩy mình vào con đường kiêu ngạo mù quáng, xem thường người khác để rồi khi vấp ngã lại bị người khác xem thường lại.
Chim công kiêu ngạo
Chim Công may mắn được trời phú cho một bộ lông rất đẹp. Mỗi khi nghe thấy các bạn tán dương bộ lông rực rỡ của mình, Công thích lắm!
Công thường hãnh diện xòe đuôi ra múa. Rồi suốt ngày này sang ngày khác, Công chẳng chịu làm gì, nó cứ đi đi lại lại trong rừng, so sánh vẻ đẹp của mình với bạn bè. Và Công kiêu ngạo nghĩ rằng chẳng có ai đẹp bằng nó.
Một hôm, Công đến bên bờ sông, nó chợt thấy có một con Công khác ở dưới nước đang nhìn lên. Thế là Công lại muốn khoe cái đuôi rất đẹp của mình với con chim dưới nước. Công liền xòe rộng cái đuôi rực rỡ cho con Công kia xem và nghĩ thầm: “Chắc chắn gã Công kia sẽ phải lác mắt vì vẻ đẹp của mình.”
Nhưng Công sững sờ khi nhìn xuống nước. Thật kỳ lạ, con Công dưới nước cũng có cái đuôi giống hệt nó. Điều đó khiến Công rất tức giận. Không ai có thể đẹp hơn nó được. Công đập mạnh xuống nước làm nước bắn tung tóe. Toàn thân Công bị ướt sũng, trông rất xấu xí và khó coi.
Những con chim ở trên cây nhìn thấy dáng vẻ của nó liền phá lên cười. Chúng chế giễu chim Công kiêu ngạo và dốt nát. Ai lại đi đánh nhau với cái bóng của mình cơ chứ!.
Bài học rút ra: Trong cuộc sống bạn có vẻ ngoài ưa nhìn, sẽ rất dễ lấy lòng thiện cảm của người khác. Nhưng chính vì tâm lý kiêu ngạo, thích hiển thị bản thân, khi thấy người khác hơn mình thì sinh tâm đố kỵ, ganh ghét. Chính điều này sẽ khiến ưu điểm của bạn vô tình trở thành khuyết điểm.
Bông hồng kiêu căng
Tại một vườn hoa nọ có các loài hoa Hồng, Cúc, Nhài sống gần nhau. Mỗi buổi bình minh, Hồng nở nụ cười tươi đón ánh nắng mặt trời, Cúc thì chào ngày mới bằng điệu cười như mùa thu tỏa nắng còn Nhài thì tỏa hương thơm phủ khắp một vùng trời.
Một ngày kia, có đoàn du khách đi qua, họ ghé lại gần Cúc và ngắm rồi nói: “Cúc đẹp thật nhưng chẳng có mùi thơm”.
Rồi mấy người lui lại gần Nhài ngửi và gật: “Nhài tuy thơm mà chẳng đẹp bằng Hồng”
Hồng kiêu căng gật đầu với du khách và tự cho rằng mình là nhất, vừa đẹp lại vừa thơm. Từ đó, Hồng chơi một mình tại một góc vườn xa lánh Cúc và Nhài. Mỗi lần Cúc và Nhài chạy sang thưa chuyện thì Hồng đều xua tay tỏ ý khinh rẻ: “Các cậu không có tư cách chơi với tôi”.
Rồi một đêm, khi cơn bão ập tới, gió mưa làm bật rễ các loại cây trong vườn, Cúc và Nhài lo lắng chạy sang góc vườn tìm Hồng. Hồng bị gió quật ngã đau đớn ngồi một góc, nước mắt tan theo mưa. Nhài và Cúc mau chóng chạy tới và đỡ Hồng dậy, gai trên thân Hồng làm Cúc và Nhài chảy máu, đau xót nhưng hai bạn vẫn quyết tâm cứu bạn. Ba cô bạn nắm tay nhau vượt qua mưa gió..
Ngày hôm sau, bình minh lên xua tan hết mọi dư âm của trận bão. Hồng chạy sang nhà hai ân nhân đã cứu mình. Hai bạn bị gai của Hồng đâm đau quá nên nằm ủ rũ, mệt mỏi.
Hồng hối lỗi, ân hận và hứa sẽ không bao giờ kiêu căng như vậy nữa. Hồng nhận ra: “Hồng tuy thơm tho, đẹp đẽ nhưng lại có gai”. Rõ ràng không có ai hoàn hảo trên đời này, sắc đẹp và hương thơm đều có thể xóa nhòa theo thời gian và không gian. Chỉ có tình bạn là bền đẹp và không gì có thể chia cắt.
Bài học rút ra: Trong cuộc sống bạn nên nhớ không nên quá tự hào về bản thân, không nên để lòng kiêu căng đánh mất đi những tình cảm đáng quý. Hãy mở rộng lòng yêu thương để mỗi ngày bạn sống là một ngày có ích.
Huy Hiếu T/h