Quà Tặng Cuộc Sống: “Giờ con chỉ còn cách, vẽ lại mẹ theo trí nhớ”
Tóm Tắt:
“Mẹ con mất mà không để lại một tấm hình nào. Giờ con chỉ còn cách vẽ lại mẹ theo trí nhớ. Sắp tới ngày giỗ mẹ, tấm album này sẽ lấp đầy hình ảnh của mẹ”, cô bé nói trong nước mắt.
Xem Video: Nhớ Mẹ
Click vào Download để tải Video:
HÀNH TRÌNH ĐÃ QUA 2018:
Hành Trình 80 ngày 21/3/2018 – 365 ngày.
“Mỗi con người là một phần của một thực thể vẹn tròn, được chúng ta gọi là “Vũ trụ”– Một phần bị giới hạn bởi không gian và thời gian. Con người sẽ tự mình trải nghiệm mọi thứ, họ nghĩ rằng những ý nghĩ và cảm xúc của mình là một điều gì đó hoàn toàn tách biệt với toàn bộ những thứ còn lại – đây là một dạng thức của ảo giác được tạo ra bởi ý thức của người đó. Ảo giác này là một loại nhà tù tâm trí, nó giới hạn những mong muốn và tình cảm của chúng ta lại – chỉ mở ra đến một số ít người rất gần gũi với mình. Nhiệm vụ của chúng ta là tự giải phóng bản thân khỏi nhà tù tâm trí ấy bằng cách mở rộng tầm yêu thương của bản thân ra, đến với toàn bộ những sinh thể tồn tại cũng như toàn bộ thế giới tự nhiên tươi đẹp. Không một ai có thể đạt được điều này một cách hoàn toàn, nhưng chỉ riêng việc nỗ lực để làm điều ấy đã là một nhân tố giúp mang lại sự tự do trong tâm trí, và là nền tảng cơ bản để tìm thấy được sự bình an nội tại.” ALBERT EINSTEIN (1879-1955). [......]
Bất nhân bất tín bị sét đánh, trên lưng hiện 4 chữ “tham tài hại mệnh”
Rất nhiều người từng làm chuyện xấu xa táng tận lương tâm, sau cùng đều sẽ gặp quả báo. Có người không tin cho rằng đó là điều mê tín, nhưng kỳ thực, nhân quả báo ứng là thiên lý bất biến của đất trời. Oan oan tương báo, không phải không báo, chỉ là con người có tin hay không mà thôi…
Câu chuyện thứ nhất: Mua gian bán lận, sau khi chết chuyển sinh làm trâu để trả nợ
“Minh Báo Ký”, một cuốn sách ghi chép về các chuyện báo ứng nhân quả, có kể lại một câu chuyện có thật như sau.
Dưới triều nhà Đường, tại huyện Vạn Niên, vùng Ung Châu có một người đàn bà họ Tạ, được gả đến nhà họ Nguyên ở huyện Chu. Con gái của bà Tạ là Lai thị lấy chồng tên là Lai A Chiếu ở thôn Hồi Long gần đó. Về sau, bà Tạ qua đời vào cuối năm Vĩnh Huy thời vua Đường Cao Tông. Một đêm tháng 8, bà Tạ báo mộng cho cô con gái của mình là Lai thị, nói rằng: “Trước kia khi còn theo nghề bán rượu, mẹ đã dùng cái cân rượu nhỏ để bán, rượu đong thì ít mà lại lừa lấy nhiều tiền của của người ta. Vì mẹ đã phạm phải tội lỗi như vậy nên bây giờ phải chuyển sinh làm trâu trong một gia đình ở dưới chân núi Bắc Sơn. Gần đây mẹ lại bị bán cho vị sư phụ họ Hạ Hầu của chùa Pháp Giới, ông ấy sắp đưa mẹ đến Thành Nam cày ruộng trồng trọt, thật là khổ sở vô cùng”.
Lai thị giật mình thức giấc, khóc lóc thảm thiết kể lại chuyện này với chồng. Vào tháng một năm sau đó, có một ni sư trong chùa Pháp Giới đến thôn Hồi Long, Lai thị bèn hỏi thăm ni sư và được xác nhận rằng chùa Pháp Giới quả thật có vị sư phụ họ Hạ Hầu.
Sau đó, Lai thị đến chùa tìm gặp sư phụ Hạ Hầu. Ông nói: “Gần đây tôi có mua một con trâu ở chân núi phía Bắc, hiện đang cày ruộng ở Thành Nam”. Lai thị khóc lóc cầu khẩn được đi xem thử, ni sư trong chùa liền cử người dẫn cô ra đồng ruộng ở Thành Nam. Con trâu này ngày thường chỉ thuần phục duy nhất một người, còn hễ gặp người khác thì nó sẽ xông lên phản kháng, nhảy loạn cả lên. Nhưng khi nhìn thấy cô con gái đến rồi, con trâu lại vô cùng ngoan ngoãn, còn rơi nước mắt. Lai thị bèn tìm đến Hạ Hầu sư phụ kể rõ đầu đuôi, và bỏ tiền mua lại con trâu đó. Con trâu liền theo cô trở về nhà.
Con người ta sau khi chết đi, liệu có thật là cuộc sống đã chấm dứt hay không? Con người có thật là phải luân hồi không? Rất nhiều người đều tin vào điều này, bởi vì có một số sự thật được đặt ở ngay trước mặt chúng ta, khiến chúng ta không thể không tin được.
Câu chuyện thứ hai: Bất nhân bất tín bị sét đánh, trên lưng hiện 4 chữ “tham tài hại mệnh”
Vào mùa đông năm nọ, có một người khách thuê xe đi đến cầu Bắc Lư, huyện Định Viễn, tỉnh An Huy, Trung Quốc. Khi đến nơi ông nghe thấy tiếng trẻ con khóc lóc dưới chân cầu, bèn yêu cầu phu xe đi lên phía trước xem thử. Đến hiện trường ông phát hiện có một bé trai sơ sinh được bọc trong một tấm chiếu.
Người khách không nỡ rời đi, nói với phu xe rằng: “Tôi là khách nơi quê người, không có chỗ ở cố định. Các ông là người bản địa, nếu như biết có vú nuôi nào có thể nuôi dưỡng đứa trẻ này, tôi nguyện lấy 50 lạng bạc trắng làm tiền vốn nuôi dưỡng đứa bé”.
Phu xe mừng rỡ nói rằng: “Vợ tôi vừa mới sinh bé gái, đang buồn vì không có con trai. Chi bằng đem đứa trẻ này về cùng nuôi một thể với con gái nhà tôi, ngày kia lớn lên thành người, chúng tôi sẽ nhận làm con nuôi, không phải tốt lắm sao?”.
Người khách lớn tiếng khen hay. Ông bèn cởi chiếc áo khoác da dê đang mặc trên người bọc cho đứa bé, đồng thời lấy ra một đĩnh bạc 50 lượng đưa cho phu xe, bảo ông ta ẵm đứa bé về nhà giao lại cho vợ.
Không ngờ phu xe đi đến bờ sông, lại ném đứa trẻ xuống nước, rồi giao lại đỉnh bạc và áo khoác da dê cho vợ, tay không ngậm cười quay trở lại.
Người khách hỏi ông ta thế nào, phu xe trả lời rằng: “Lúc nãy tôi trở về nhà, đúng lúc bà vợ đang cho con gái bú. Giờ lại có được bé trai, vợ tôi vô cùng mừng rỡ, hơn nữa không ngớt lời ca tụng đại ân đại đức của ngài!”.
Tháng 3 năm sau, trời bỗng giáng sét đánh chết người phu xe ấy, trên lưng còn hiện rõ bốn chữ “tham tài hại mệnh”. Người trong thiên hạ lấy làm lạ, khi hỏi ra mới biết tiền nhân hậu quả trong chuyện này.
Comment on “#80 Hành Trình ngày 21/03/2019 – 365 ngày: Bất nhân bất tín bị sét đánh, trên lưng hiện 4 chữ “tham tài hại mệnh””