Nhân sinh biến đổi, vạn vật vô thường. Quá khứ không thể nào níu giữ, tương lai cũng không cách nào lường trước, chỉ có hiện tại là chân thực mà ta có thể làm chủ. Do vậy, người xưa có quan niệm sống nhìn thấu không bằng nhìn thoáng, khi tầm nhìn rộng ra và tấm lòng cởi mở thì có thể bao dung được tất cả quá khứ – hiện tại – tương lai.
Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình
Cảnh đẹp đắc ý thời có lúc, nổi chìm vấp ngã mới ra cuộc đời. Thời gian chẳng bao giờ dừng lại để đợi chờ hay dừng lại để thăm hỏi nỗi buồn của ai, thời gian cứ âm thầm cuốn trôi mọi thứ, sức khỏe, tiền tài, tình cảm…. Nhân gian biến đổi, vạn vật vô thường.
Cuộc đời mỗi người là những kịch bản không giống nhau. Có khi thanh bình, có khi nồng nhiệt, mới cười đùa đó, rồi lại buồn vu vơ, có khi gặp tổn thương thì rơi lệ… Dù cho kịch bản đó được viết thế nào, mỗi người hãy là diễn vai chính cho vở kịch cuộc đời mình. Hãy diễn thật trọn vẹn và hết mình, cho đến phút cuối. Đừng để bất kỳ một ai trở thành vai diễn chính thay mình…
Những thứ mất đi nhất định sẽ được hoàn trả, nhưng sự hoàn trả sẽ đến theo nhiều cách khác nhau. Cuộc đời như một dòng sông dài, và cuối cùng cũng đổ ra biển lớn mênh mông. Khi tâm thanh bình, phẳng lặng, ta có thể ngắm phong cảnh đôi bờ; nhưng khi bão táp phong ba lại cần phải giữ chắc tay chèo, chống chọi với gió mưa tiến lên phía trước.
Khi bị oan khuất chính là lúc “dùng lửa thử vàng”
Một anh trí thức trẻ chưa từng phải làm lụng vất vả, phải bị đưa về nông thôn để cải tạo lao động. Hàng ngày anh phải khiêng vác, vận chuyển những bao tải ngũ cốc, thuốc sâu nặng 85 cân từ dưới con dốc lên… Công việc bận rộn, vất vả tối tăm mặt mũi nhưng anh không bao giờ quên lời chỉ dạy của thầy: “Trong bất kỳ hoàn cảnh nào đừng đánh mất cảm xúc, đừng đánh mất tình yêu đối với cuộc sống”.
Sau một thời gian, anh lại bị phân công nhiệm vụ mới lên một trạm nghiên cứu ở vùng núi cao lạnh rét chẳng bóng người. Công việc tại trạm nghiên cứu cần anh theo dõi và vẽ biểu đồ tăng trưởng của cây khoai tây. Mỗi ngày, anh giẫm bước trên những giọt sương, ngắt những bó hoa trên khu vực trồng thí nghiệm; rồi cắm chúng vào lọ thủy tinh; sau đó anh vẽ phác họa miêu tả. Anh còn làm thơ miêu tả về công việc của mình:
Ngồi trước một bó hoa;
Mắt sáng như mắt hổ.
Cô đơn một mình với cánh đồng thí nghiệm mênh mông, từ hoa đến củ rồi lại đến thân, rễ khoai tây… anh kiên trì với công việc cho đến ngày “được minh oan”.
Mọi người ai cũng từng phải tự mình trải qua những giai đoạn khó khăn, không người giúp đỡ, không ai bên cạnh. Ngẩng cao đầu vượt qua mọi nghịch cảnh, sẽ thấy rằng mình mạnh mẽ hơn rất nhiều so với những gì mình nghĩ.
Trước nghịch cảnh cần biết kiên nhẫn đợi chờ
Mỗi bộ phim đều có kịch bản sẵn, diễn viên chỉ có thể diễn xuất theo kịch bản đó. Nếu số mệnh đời người có an bài từ trước, thì những an bài bản cuộc đời của mỗi người đều đã được viết sẵn nhưng chúng ta không có khả năng xem trước. Câu chuyện kể về một lữ khách giúp ta thấy rõ điều này.
Trên bờ một con sông lớn, người lữ khách trông thấy một bà lão đang lo lắng tìm cách qua sông. Dù cũng đã rất mệt nhưng anh vẫn cố gắng giúp bà. Khi đã qua tới bờ bên kia, bà lão vội vàng bỏ đi chẳng nói một lời. Lữ khách thấy thật hối tiếc, chẳng đáng phải dốc kiệt sức giúp đỡ bà lão như vậy, thậm chí đến hai từ “cảm ơn” cũng không nói với anh.
Mấy tiếng sau, người lữ khách vẫn còn mệt chẳng nhấc nổi bước chân. Bỗng dưng một chàng trai chạy kịp đến chỗ anh và nói: “Cảm ơn vì đã giúp bà tôi qua sông, bà bảo tôi mang những thứ này đến cho anh vì anh sẽ cần đến chúng. Nói xong, chàng trai liền đặt lương khô lên lưng ngựa và đưa cho người lữ khách.
Đôi khi, sự hồi đáp không nhất định xuất hiện ngay sau khi một hành động thực hiện. Hãy cứ kiên nhẫn chờ đợi. Cuộc sống vốn rất tươi đẹp và công bằng. Nó sẽ đến một cách bất ngờ vào lúc mà bạn chẳng hề quan tâm đến nó. Cũng như khi chúng ta ở trong hang núi mà hét to lên thì cũng phải đợi một lúc mới nghe được âm thanh đó vọng lại.
“Núi ắt có đỉnh, biển ắt có bờ. Đường dài ắt có ngã rẽ”. Đừng nóng vội mong cầu biết trước kịch bản của cuộc đời, cần có sự kiên nhẫn chờ đợi. Trong họa có phúc: mất cái này sẽ được cái khác. Truyền thuyết xưa kể rằng có một con chim cánh cụt có thể bay, nhưng trong đàn có một con chim cái vì đôi cánh quá ngắn nên làm thế nào nó cũng không thể bay được.
Đến một ngày, khi cả đàn đã bay đi hết, chỉ còn lại một con chim đực quyết định ở lại cùng con cái không thể bay kia. Để tìm kiếm thức ăn, chúng phải cố gắng học bơi. Nhiều năm sau, khi cùng nhau ngồi trên bờ biển, chim cánh cụt cái đã nói: “Xin lỗi anh, vì em mà anh phải từ bỏ bầu trời”.
Chim đực mỉm cười nhìn chim cái nói: “Không sao, nhờ có em, anh đã khám phá được cả đại dương”.
Câu chuyện trên cho thấy những suy nghĩ, việc làm vì người khác, những nỗ lực, cố gắng trong công việc, trong cuộc sống đều không hề mất đi, chúng ta sẽ được đền đáp đầy đủ.
Người Ấn Độ tin rằng số phận luôn sắp đặt đúng người vào đúng sự việc và đúng thời điểm. Họ có 4 quy tắc tâm linh sâu sắc được nhiều người biết đến:
Bất cứ người nào bạn gặp cũng đúng là người cần gặp. Bất cứ điều gì xảy ra đều nên phải xảy ra. Mọi sự việc đều đến đúng thời điểm. Và những gì đã qua, hãy để nó qua đi
Đừng mãi hoài niệm về những thứ đã qua và đưa ra quá nhiều giả thiết về chúng. Những điều xảy ra đều sẽ tự đến và không có cơ hội quay ngược lại thời gian. Đôi khi tàn nhẫn nhưng hãy học cách sống yêu thương để mang lại niềm vui và hạnh phúc cho người khác, và bạn cũng sẽ nhận lại giá trị tương tự cho mình.
Đời người là một hành trình đi qua mọi cung bậc cảm xúc và sắc màu nơi nhân thế. Trên hành trình đó, sẽ có lúc ta gặp phải những nỗi đau và cả những thất bại làm ta nhụt chí, nản lòng. Tuy nhiên, đừng bao giờ bỏ cuộc, đó chỉ là một đoạn đường. Chấp nhận đối mặt với sự thật, đương đầu với thực tại, hướng lên phía trước, ánh sáng đang ở cuối con đường.
Sau mọi nỗ lực mà kết quả vẫn chưa như ý, hãy tin rằng vẫn còn có một sự an bài khác dành riêng cho bạn và nó sẽ đến một cách bất ngờ.