Khi anh 14 tuổi, cha anh đã ra đi vì sức cùng lực kiệt. Nguyện vọng cuối cùng của cha anh là: “Cho dù mẹ con có ngốc nghếch điên loạn thế nào, đó cũng là mẹ con. Con trai ngoan hãy thực hiện cam kết này với cha, chăm sóc mẹ con cho tốt và chăm chỉ học tập cho dù có khó khăn thế nào!”
Người cha mất vì bệnh, người mẹ lên cơn điên
Vào một buổi chiều tháng 4 năm 2002, Đào Tính trở về nhà sau giờ học và anh thấy mẹ anh Vương Lương Giai nằm trên mặt đất, miệng sùi bọt mép và người co giật. Anh khóc thét lên vì sợ hãi, nhưng sức lực của anh quá yếu đuối không thể kéo mẹ dạy. Sau cha anh là Đào Chu trở về nhà, cha liền vội vã đưa mẹ tới bệnh viện gần đó. Mẹ anh được chuẩn đoán mắc chứng bệnh điên cuồng hiếm gặp. Bệnh nhân sau khi lên cơn sẽ mất trí nhớ, Vương Lương Giai từ đó bị mất trí nhớ và giống như một đứa trẻ bị bệnh tâm thần. Cách điều trị duy nhất cho bệnh này là giám sát bệnh nhân trong vòng 24 giờ và cho uống thuốc kịp thời khi bệnh nhân phát bệnh, nếu không bệnh nhân sẽ chết vì xuất huyết máu não bất cứ lúc nào.
Đào Chu chưa bao giờ ghét bỏ vợ mình. Vào ban ngày khi ông đến căn tin trường học để nấu ăn, ông sẽ bế vợ đến ngồi cạnh mình. Vào ban đêm, ông sẽ ngủ bên cạnh vợ vì lo bà sẽ bị té ngã mặc dù vợ ông bà Vương Lương Giai đã mất trí nhớ và hoàn toàn coi chồng mình là một người xa lạ. Sau một thời gian dài chăm sóc chu đáo, vợ ông rất phụ thuộc vào ông khi không thấy chồng mình bà sẽ hét lên. Để kiếm tiền điều trị cho vợ và cho con ăn học, Đào Chu không chỉ chuẩn bị bữa ăn cho hơn 650 học sinh và giáo viên trong trường mà ông còn thuê 5 mẫu ruộng lúa ở gần trường học. Hai năm sau đó, người đàn ông mới chỉ 40 tuổi này tóc trên đầu đã ngả màu bạc trắng.
Đào Tính và chị gái của anh rất thương cha của mình. Họ không chỉ chăm lo học hành và còn tranh thủ thời gian phụ cha chăm sóc mẹ, giặt giũ quần áo và nấu ăn, hai anh em cố gắng giúp cha giảm bớt gánh nặng. Nhìn vào hai đứa con thơ, ánh mắt Đào Chu luôn ánh lên tình cảm ấm áp và sự hài lòng.
Nhưng bất hạnh không dừng ở đó. Một ngày hai năm sau, khi Đào Chu đang bận rộn nấu ăn tại trường học, ông đột nhiên cảm thấy đau bụng, đổ mồ hôi và ông nôn ra máu dữ dội ngay lúc đó ông ngã gục xuống sàn bếp. Đào Chu được chuẩn đoán mắc bệnh ung thư dạ dày giai đoạn cuối, bác sĩ cho biết ông chỉ còn sống được 3 đến 4 tháng nữa. Khi biết về căn bệnh của mình, người đàn ông chưa bao giờ rơi nước mắt này đã khóc và nói: “Tôi đi rồi, còn người của tôi phải làm sao? Và các con tôi chúng vẫn còn đi học.” Những người khác nghe vậy mà rơi nước mắt vì thương cảm. Số phận thật khắc nghiệt nhưng âu cũng là nhân quả, trả cho hết món nợ của mình rồi thì người ta ắt sẽ có quả ngọt.
Vào thời điểm đó, Đào Bình chị gái Đào Tính đang học năm cuối cấp ba, và chỉ còn hai tháng nữa là cô thi Đại học. Đào Tính đang học năm thứ hai trung học cơ sở. Hai đứa trẻ đều chăm ngoan học giỏi và có triển vọng trong tương lai. Với tình hình hiện tại, Đào Chu quyết định ông sẽ không nhập viện, ông chỉ mua một số loại thuốc giảm đau rồi trở về nhà. Ông kìm nén sự đau đớn, một mình chống chọi với bệnh tật không để ai biết, ông thầm hy vọng ông Trời sẽ cho ông sống lâu hơn chút, để ít nhất ông có thể nhìn thấy ngày con gái nhận được thông báo trúng tuyển đại học.
Hai tháng sau, Đào Bình tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học và cô đã đỗ đại học, trong khi đó Đào Tính tham gia cuộc thi máy tính ở trường trung học và giành giải nhì. Lúc đó cả hai chị em đều vui vẻ mà không hay biết rằng cha mình sẽ không còn sống được bao lâu. Một ngày nọ, khi hai chị em từ trường trở về nhà thì họ thấy mẹ chạy quanh giường và la hét không ngừng, trong khi đó cha đang vận lộn trên giường, máu không ngừng tuôn ra, nhìn thấy cảnh tượng đó hai chị em sợ hãi. Họ nhanh chóng đưa bố đi bệnh viện.
Sau khi được cấp cứu, Đào Chu tạm thời qua cơn nguy hiểm. Cho đến lúc đó, Đào Tính và chị gái mới biết rằng cha mình bị ung thư và thời gian của ông không còn nhiều, hai chị em liền ôm nhau khóc nức nở.
Vài ngày sau, Đào Chu đã tỉnh lại sau hôn mê ông cảm thấy cơ thể không còn sức lực, thậm chí đến nắm tay con trai cũng không thể, ông nói cũng đứt quãng: “Đào, Đào Tính cha có lẽ phải rời đi…Cha lo cho mẹ con và hai chị em con… Sau khi cha rời đi chị gái con có lẽ sẽ không được đi học đại học, con là người đàn ông duy nhất trong nhà cha giao chị gái và mẹ cho con. Hãy chăm lo cho chị con, nếu nó muốn kết hôn hãy tìm một người thật thà lương thiện mà gả… Nếu sau này con được đi học đại học trong tương lai, nếu con thành tài, sinh con lấy vợ, nếu vợ con không yêu quý mẹ con phải làm sao… Bà ấy ngốc nghếch lại điện loạn như đứa trẻ lên 3, con hãy nói với vợ con dù sao bà ấy cũng là mẹ chồng, hãy cho bà ấy những bữa ăn đàng hoàng và nếu sau này bà ấy mất hãy chôn bà ấy cạnh cha. Bây giờ con còn nhỏ nhưng con là đàn ông, hãy hứa với cha có được không… Đừng làm cha thất vọng.” Đào Tính mặc dù còn nhỏ nhưng anh hiểu được sức nặng của những từ này, anh nói với cha: “Cha sẽ ổn thôi, cha sẽ không bỏ lại chúng con đúng không?” Không còn kịp nữa, người cha đã trút hơi thở cuối cùng và ra đi. Tiếng khóc của những đứa trẻ vang lên khắp hành lang bệnh viện khiến ai cũng xót thương. Bà Vương Lương Giai thấy chồng mình đi rồi dường như bà biết điều gì đó nước mắt liền lăn dài trên má.
Đưa mẹ điên đến trường
Sau khi cha mất, gia đình Đào Tính nợ hơn 66 triệu đồng. Chị gái Đào Bình quyết định không đi học đại học, tìm công việc bên ngoài kiếm tiền trả nợ, nuôi mẹ nuôi em. Đào Tính vay được từ người thân và bạn bè trong lớp số tiền là hơn 3 triệu để tiếp tục học tập ngành máy tính.
Đào Tính sẽ tốt nghiệp trung học cơ sở vào vài tháng tới. Mỗi ngày anh dậy sớm làm bữa sáng, phục vụ mẹ rửa mặt và ăn sáng, rồi vội vã đến trường, sau giờ học lại vội vàng chạy về nhà. Ban ngày mẹ anh thường thích chạy nhảy ra ngoài nhưng bà không biết đường quay về nhà, vì vậy Đào Tính sau khi tan học phải chạy đi tìm bà, Một buổi chiều sau giờ học, bà lại biến mất Đào Tính tìm kiếm hơn một giờ rồi vẫn chưa thấy. Khi gần trời tối, cuối cùng anh cũng tìm thấy mẹ, bà ngủ bên cạnh ngôi mộ của cha.
Vào buổi tối, chờ sau khi mẹ an giấc Đào Tính mới mở sách giáo khoa ra ôn bài. Đào Tính ngủ chung giường với mẹ, bất kỳ khi nào bà lên cơn co giật anh sẽ nhanh chóng cho mẹ uống thuốc. Trong lớp học anh thường bị phân tâm vì lo cho mẹ sẽ bị té ngã hoặc lên cơn bệnh. Một buổi chiều, khi ở trên lớp về anh thấy mẹ mình bị ngã ở cầu thang và bà bị rơi vào tình trạng hôn mê, đầu chảy máu, anh sợ hãi vội cõng mẹ trên lưng đến bệnh viện. Tuy nhiên, Đào Tính cũng mới chỉ là cậu bé 15 tuổi, trên đường cõng mẹ đến bệnh viện anh đã bị ngã rất nhiều lần, anh dùng cơ thể mình để đỡ cho mẹ không để bà ngã trực tiếp xuống mặt đường.
Khi tình trạng của mẹ đỡ hơn, bà sẽ tựa cằm vào đầu con trai như một sự phụ thuộc. Đây chính là lúc mà Đào Tính cảm thấy được an ủi và hạnh phúc nhất. Nhưng khi mẹ không tỉnh táo, bà sẽ la hét dữ dội, túm lấy Đào Tính và quậy phá xung quanh. Lúc này, Đào Tính ôm lấy mẹ tuyệt vọng để bà đánh. Vào một ngày nọ, mẹ đột nhiên trở nên cáu kỉnh lạ thường, bà cầm con dao trên bếp và đâm vào tay Đào Tính trong khi anh đang nấu ăn, máu chảy ra từ cánh tay khiến khuôn mặt anh tái nhợt. Đào Tính che vết thương của mình và khóc: “Tại sao mẹ lại đâm con? Con là con của mẹ! Con không phải người xấu! Con sẽ đi mách cha!” “Cha” Bà liền vứt con dao trên tay đi, nhìn vết thương chảy máu trên tay con trai bà liền lấy tay mình lau nước mắt trên mặt Đào Tính, rồi nói như dỗ trẻ con nín!nín! Rồi lại tựa đầu vào Đào Tính. Sau này mỗi khi mẹ định đánh Đào Tính anh liền hét lên Cha ơi. Câu nói này dường như có tác dụng, người mẹ của anh lập tức bình tĩnh lại và không điên loạn nữa. Bà ngồi xuống ỉu xìu.
Đào Tính chăm sóc mẹ hết sức mình. Năm 2005 anh được nhận vào trường cấp ba của quận, trường cấp 3 năm cách xa nhà, điều này khiến anh băn khoăn. Làm thế nào anh có thể yên tâm bỏ mẹ ở nhà một mình để đi học xa nhà? Sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng và được sự đồng ý của chị gái, anh quyết định đưa mẹ đến trường học.
Vào tháng 9, Đào Tính đã mượn người thân được gần 6 triệu để nhập học và thuê một căn phòng nhỏ ở gần trường. Mẹ thường tò mò về căn phòng nhỏ này, bà dùng tay vỗ nhẹ vào giường và mắng Đào Tính, trước mỗi tối đi ngủ Đào Tính thường giúp bà rửa chân rồi mới lên giường đi ngủ. Anh biết mẹ không nghe thấy nhưng anh vẫn cố nói to: “Mẹ ơi, chúng ta sẽ sống ở đây trong tương lai. Mẹ đừng chạy đi có được không?” Người mẹ chỉ mỉm cười và thấy khó hiểu. Đào Tính vẫn ngủ cùng mẹ để mẹ không đi mất trong đêm anh thường nắm tay mẹ ngủ.
Đào Tính thường vội vã đi lại giữa trường và nhà mình mỗi ngày. Khi mới đến đây sống, vì lo mẹ lạ nước lạ cái lại không quen ai nên sau giờ học anh đã dắt mẹ đến chơi từng nhà một quanh khu anh sống và chia sẻ với họ về hoàn cảnh của mẹ và anh, để họ có thể chú ý đến mẹ giúp anh một chút khi anh đi học trên trường. Đào Tính cúi đầu kính trọng những người lớn trong các gia đình hàng xóm và nói: “Mẹ cháu bị điếc và tinh thần bà không tốt lắm. Ông, bà, chú, dì, xin đừng ghét bỏ mẹ cháu, nếu bà làm điều gì xấu xin hãy nói với cháu, cháu sẽ xin lỗi mọi người.” Lòng hiếu thảo của Đào Tính đã khiến hàng xóm cảm động. Họ thương hai mẹ con nên thường xuyên gửi cho họ ít bánh, mớ rau đôi khi cũng có cả thịt hoặc cá. Nhờ những người hàng xóm tốt bụng cuộc sống của hai mẹ con họ đã được cải thiện.
Sau khi họ sống trong ngôi nhà này gần một tháng, chủ nhà không muốn cho họ thuê nữa. Đào Tính không tìm thấy căn phòng nào phù hợp cho hai mẹ con trong thời gian ngắn này. Ngay khi anh cảm thấy tuyệt vọng, những người hàng xóm tốt bụng đã giúp đỡ Đào Tính. Một người trong số họ có một căn phòng để trống không làm gì, đã cho hai mẹ con họ ở miễn phí, điều đó khiến Đào Tính cảm thấy ấm áp.
Vì căn bệnh của mẹ, nên mỗi khi mẹ chạy ra bên ngoài và trở về quần áo mặt mũi bà luôn bẩn thỉu. Một số đứa trẻ nghịch ngợm đã ném những thứ bẩn thỉu lên người bà, mỗi lần như vậy Đào Tính lại kiên nhẫn đưa mẹ về tắm rửa sạch sẽ. Sau đó Đào Tính chủ động kết bạn với những đứa trẻ nghịch ngợm. Những đứa trẻ thấy anh cho người mẹ ngốc nghếch ăn và chải tóc, chúng vô tình đã bắt chước theo anh. Mẹ của Đào Tính trở nên thân thiện hơn nhờ những đứa trẻ. Những người trong thị trấn trước có cái nhìn kỳ lạ về hai mẹ con họ, sau này khi biết tấm lòng hiếu thảo của người con trai, họ bắt đầu tôn trọng và đối xử tốt với hai mẹ con Đào Tính.
Để tiết kiệm tiền mua thuốc cho mẹ, Đào Tính đã duy trì phí sinh hoạt trong vòng 300 nghìn cho một tháng, anh để phần cho mẹ tất cả đồ ăn ngon, bản thân anh chỉ ăn tương ớt, bắp cải và cà rốt. Suy dinh dưỡng lâu ngày khiến người anh trông như que củi.
Trong kỳ nghỉ hè, Đào Tính nghe nói rằng tắc kè có tác dụng an thần đối với bệnh của mẹ. Anh đến ngọn núi gần đó và bắt hàng trăm con tắc kè để làm thuốc cho mẹ. Một lần, Đào Tính bị rắn cắn trên núi. May mắn thay, một bác sĩ tốt bụng đã cứu anh, nếu không anh sẽ mất mạng trên núi. Người mẹ hoàn toàn không biết gì về điều này, và bà chỉ mỉm cười và xoa vết thương trên cánh tay phải của Đào Tính. Anh có thể cảm nhận được sự ấm áp quan tâm của người mẹ qua cử chỉ của bà.
Lòng hiếu thảo sự hy sinh thầm lặng của người làm con
Vào tháng 9 năm 2006, Đào Tính chỉ có hơn 1 triệu trong người. Đào Tính đã rất lo lắng. Số tiền này không đủ để trả học phí, và mẹ anh vẫn phải mua thuốc, cũng như chi phí sinh hoạt. Trong tuyệt vọng, anh phải đến gặp cô giáo chủ nhiệm và nói rằng gia đình anh gặp khó khăn, và yêu cầu được hoãn học phí, nhưng anh không nói rằng anh đưa mẹ đến trường. Giáo viên rất thông cảm với Đào Tính và giúp anh nộp đơn xin hoãn học phí đến nhà trường.
Vài tháng sau, Đào Tính thực sự không đủ khả năng mua thuốc cho mẹ và một khi thuốc dừng lại, bệnh của mẹ sẽ xảy ra bất cứ lúc nào. Trong nỗi lo lắng, sau khi cho mẹ ngủ xong, vào ban đêm anh lặng lẽ chạy ra đường để nhặt những hộp giấy và chai nước giải khát, bán tiền và tiết kiệm để mua thuốc cho mẹ.
Đào Tính không mẹ gây rắc rối, anh chỉ sợ mẹ sẽ nấu ăn. Hôm đó, mẹ bất ngờ hét lên khi nấu ăn, bà không bình tĩnh, túm lấy và đánh Tính, rồi đẩy Đào Tính xuống đất. Vào buổi trưa ngày hôm sau, Đào Tính đi học về và ngay khi anh bước vào cửa anh ngửi thấy mùi khét nồng nặc. Khi mẹ anh ngồi trên sàn nhà lạnh lẽo, bà che mặt khi nhìn thấy Đào Tính. Đào Tính vội vàng nhấc mẹ lên, rồi chạy vào bếp thì thấy chảo cơm bị cháy, và có gạo đen trong đó. Rõ ràng, không có nước khi nấu. Nhìn vào cái nồi bị cháy, Đào Tính cảm thấy chua chát và nước mắt rơi. Nhìn lại vẻ mặt sợ hãi của mẹ, anh nhanh chóng lau nước mắt và mỉm cười nói với mẹ: “Mẹ ơi, con biết mẹ muốn giúp con, nhưng mẹ sẽ không nấu ăn, mẹ chỉ cần nhìn con nấu cơm là tốt rồi. Bây giờ, chúng ta sẽ nấu món gì? “Mẹ không thể nghe những gì Đào Tính nói, nhưng rõ ràng bà không còn kinh hoàng như trước, và bà nhìn vào cái nồi cơm bị cháy.
Mặc dù Đào Tính chăm sóc mẹ rất tốt nhưng mẹ anh vẫn hay chạy loạn khắp nơi. Một ngày nọ, dưới cơn mưa lớn, Đào Tính đi học về và không thấy mẹ. Khi anh hỏi hàng xóm, họ nói rằng không gặp mẹ anh. Đào Tính vội vã đi khắp phố để tìm mẹ, nhưng vẫn không thể tìm thấy mẹ. Mẹ đã đi đâu? Mặc dù anh đang cầm ô nhưng người anh vẫn ướt đẫm vì mưa lớn. Mẹ anh chạy ra ngoài trong cơn mưa lớn như vậy. Anh phải làm gì nếu có tai nạn xảy ra với mẹ? Đào Tính bật khóc một cách bất lực. Ngay khi anh không biết phải làm gì, một người nào đó đã đến nói với anh rằng nhìn thấy một người phụ nữ trung niên đang chạy trên đường cách đây khoảng 10 km. Đào Tính không có nhiều thời gian để nghĩ về nó. Anh ra sức đạp xe đạp. Khi nhìn thấy cảnh tượng trên đường, anh gần như ngã quỵ, trái tim anh đau đớn. Anh tìm thấy mẹ mình đã ngất bên đường. Người mẹ ướt đẫm, cuộn tròn, cơ thể bà co giật không ngừng. Đào Tính không thể nghĩ ra cách hay nào. Anh cởi áo khoác và quấn mẹ thật chặt, rồi đặt bà lên xe đạp. Anh đẩy xe từng bước dưới trời mưa lớn.
Vào tháng hai năm 2007, chị gái Đào Bình muốn chăm sóc mẹ để em trai có thể đi học lại. Nhưng Đào Tính nói: “Chị, em cũng đã quen rồi. Nếu một ngày nào đó em thực sự rời xa mẹ, em có thể cảm thấy trống rỗng. Và mẹ cũng quen với sự chăm sóc của em. Miễn là em ôm mẹ, tính khí của bà sẽ dịu dàng hơn nhiều.” Đào Bình lắng nghe những lời của em trai mình và cô bật khóc.
Sau này cô giáo của Đào Tính biết được hoàn cảnh của Đào Tính. Đôi mắt cô giáo ướt đẫm nói với anh: “Con ơi, con có mệt không. Tại sao con không nói với cô?” Ngày hôm sau, cô giáo nói tình huống của Đào Tính với Nhà trường và ngay lập tức trường hợp của Tính đã thu hút sự chú ý lớn của các lãnh đạo nhà trường. Các lãnh đạo trường và giáo viên lớp đã mang quà đến gia đình Đào Tính để thăm hỏi. Tất cả họ đều cảm động trước tấm lòng hiếu thảo của Tính.”
Sau khi gặp gỡ, lãnh đạo nhà trường quyết định miễn tất cả học phí và lệ phí mà Đào Tính còn nợ và công khai rộng rãi những việc làm của anh trong trường. Sau khi Đào Tính đưa người mẹ điên của mình đến trường, giáo viên và các bạn trong lớp đã vô cùng cảm động. Trong khi bày tỏ sự ngưỡng mộ đối với Đào Tính, họ đã quyên góp tiền cho anh. Đối mặt với sự xúc động của các bạn cùng lớp, Đào Tính đã từ chối nhận tiền của các bạn. Anh biết rằng hầu hết các bạn cùng lớp cũng đều nghèo khó.
Chẳng mấy chốc, câu chuyện đã lan khắp trường, sau đó còn được lên báo. Nhiều nhà hảo tâm cảm động trước tấm lòng hiếu thảo của Tính, họ đã tặng nhiều suất học bổng cho Tính. Vì vậy mà hai mẹ con được giảm bớt những khó khăn gánh nặng về kinh tế.
Một ngày nọ, Đào Tính đang nấu ăn trong bếp. Mẹ anh bất ngờ ôm anh từ phía sau và mỉm cười. Đào Tính quay lại và thấy mẹ mình đang cầm một quả táo trên tay và hét lên ra hiệu cho anh “Wow wow wow” như muốn nói: Quả táo này được một người tốt bụng tặng cho, nhưng bà không muốn ăn nó, bà để lại cho anh. Đào Tính đặt thìa xuống và nhẹ nhàng ôm mẹ: “Con hiểu ý của mẹ, mẹ ăn, mẹ ăn, có mẹ con hạnh phúc hơn bất cứ điều gì.” Người mẹ dường như hiểu những gì anh nói, và áp má mình lên má con trai, bà tự cắn một miếng táo và đưa quả táo lên miệng Đào Tính, vì vậy anh đành phải cắn một miếng. Anh mỉm cười rơi nước mắt, chưa bao giờ cười thoải mái như vậy…
Anh nguyện được sống cùng mẹ như vậy đến già! Cha con đã làm tròn lời hứa với người…
Biên tập: Thiên Hà
Nguồn: Xiaogushi
Comment on “#200 Hành Trình ngày 18/7/2020 – 365 ngày: Resort Hương Biển Vũng Tàu – “Rung động tâm can” về tấm lòng hiếu thảo sự hi sinh thầm lặng của người làm con.”