Quà tặng cuộc sống: Có những thứ, ta chỉ gìn giữ được bằng kí ức
Thứ Sáu, ngày 11/01/2019 11:46 AM
Một vật gắn liền với tuổi thơ, nuôi sống bạn đến khi trưởng thành. Nhưng nó quá cũ, thậm chí gây nguy hiểm. Bạn sẽ làm gì với nó ?
Xem Video:
Click để tải Video:
Hành Trình 11 ngày 11/1/2018 – 365 ngày.
Hãy khởi động với những yêu cầu kỷ luật nhỏ và bắt đầu kết nối chúng với nhau.
Người đang làm, Thần đang nhìn: ‘Chuyện này không nói thì ai biết? Trời biết’
Thực tế thì câu nói này không hẳn sẽ phù hợp với tất cả mọi người. Khi làm những việc trái với lương tâm, dẫu người khác không nhìn thấy họ cũng sẽ cảm thấy cả đời sống mà bất an. Bởi lẽ quả thực Thần đều nhìn thấy tất cả những điều này.
Vị binh sỹ già và danh hiệu anh hùng “từ trên trời rơi xuống”
Mấy năm trước gần khu vực chiến trận tại vùng biên cương Vân Nam có một binh sỹ già tên Lão Hà không hiểu sao lại dùng thân mình lăn qua lăn lại trên khu vực đặt mìn ở một sườn núi.
Cấp trên quyết định dành tặng danh hiệu anh hùng đặc biệt cho ông.
Nhưng Lão Hà lại nói với phóng viên rằng: “Tôi không định lấy thân mình lấp mìn, là do tôi bất cẩn ngã xuống mà thôi, nên đành phải thuận theo tình thế mà lăn qua lăn lại”.
Phóng viên nói: “Danh hiệu anh hùng đặc biệt của ông đã được báo cáo rồi, thì ông cứ thuận theo mà nói rằng mình chủ động lấy thân mình lấp mìn thôi”.
Nhưng Lão Hà cảm thấy hổ thẹn với lương tâm, kiên quyết nói rằng mình do bất cẩn mà bị ngã xuống đó.
Kết quả lần đó người nhận được danh hiệu anh hùng lại là hai vị chiến hữu khác của ông.
Lão Hà rất nhanh sau đó đã phục viên trở lại vùng nông thôn Tứ Xuyên, ông đi làm thuê cho người ta và tới giờ vẫn là một người nông dân.
Một vài người hỏi ông có hối hận hay không? Lão Hà nói: “Tôi vốn là nông dân mà. Nếu ngã một lần mà thành anh hùng thì mới là điều thực sự đáng hối hận!”.
Khi phẫu thuật mới phát hiện ra sai sót hy hữu suốt mấy chục năm hành nghề, vị bác sỹ đã làm gì?
Bác sỹ Thái làm ở khoa sản phụ trong một bệnh viện danh tiếng. Một hôm khi sắp hết giờ làm thì một bệnh nhân tới cấp cứu.
Ông vội vàng kiểm tra và nói: “Trong tử cung của cô có mọc một khối u, tốt nhất là hãy nhanh chóng tiến hành phẫu thuật”.
Người bệnh mặt biến sắc, thảo nào gần đây cô ấy luôn cảm thấy người yếu ớt, hoảng hốt. May mà còn phát hiện ra sớm, còn chưa đến nỗi di căn ra rộng hơn.
Một cuộc phẫu thuật rất nhanh chóng đã được lên lịch. Đối với bác sỹ Thái một người có kinh nghiệm với hàng nghìn lần phẫu thuật, thì khối u này không lớn, chỉ cần mổ một vết nhỏ là xong.
Khi mở bụng và quan sát sâu nơi tử cung, ông chợt ngây người, mồ hôi đầm đìa đỏ ra trên trán thành từng giọt từng giọt. Đây là sai sót hy hữu trong vài chục năm hành nghề y của ông.
Trong tử cung không phải là một khối u, mà là một thai nhi.
Ông vô cùng mâu thuẫn. Nếu lấy cái thai ra sau đó nói với bệnh nhân là mình đã cắt bỏ khối u thì chắc chắn bệnh nhân sẽ cảm kích ông muôn phần. Hơn nữa ông còn có thể khẳng định rằng cái gọi là “khối u” đó chắc chắn sẽ không tái phát.
Một cách khác là ông sẽ nhanh chóng khâu vết mổ lại và thừa nhận sai sót của mình và phải đối mặt với hậu quả khôn lường.
Sau vài phút giằng co trong tâm lý, ông đã lựa chọn cách làm thứ hai.
Về tới văn phòng, đợi người bệnh tỉnh lại, bác sỹ Thái bước tới trước giường bệnh của bệnh nhân.
Vẻ mặt ông rất nghiêm túc, khiến bệnh nhân và người nhà ở bên sợ lạnh hết cả người, căng thẳng chờ đợi ông tuyên bố về một căn bệnh ung thư giai đoạn cuối.
Nhưng chỉ nghe thấy bác sỹ Thái nhỏ nhẹ nói: “Xin lỗi, đây là sai sót của tôi. Chỉ là cô có bầu mà thôi, không có khối u nào hết”.
Ông hối lỗi một cách sâu sắc: “Đứa trẻ vẫn ổn, chắc chắn sẽ sinh ra một tiểu bảo bối đáng yêu”.
Bệnh nhân và người nhà đều ngẩn người suốt mấy chục giây. Chồng của bệnh nhân đột nhiên xông về phía trước, túm chặt lấy cổ áo của bác sỹ Thái, hét lên: “Thứ bác sỹ như ông, tôi sẽ kiện ông ra toà!”.
Sau này, đứa bé được hạ sinh an toàn và sinh trưởng bình thường. Nhưng người nhà vẫn không chịu buông tha cho ông. Bác sỹ Thái bị sa thải, ông đành phải làm thuê cho một bệnh viện tư nhân.
Một người bạn cũ rất thông cảm với ông, bèn hỏi: “Biết là sai rồi sao ông không “tát nước theo mưa”, nói rằng đó là một cái thai dị hình, thì ai biết?”.
Bác sỹ Thái mỉm cười nói: “Trời biết!”.
Chuyện này bạn không nói thì ai biết? Trời biết!
Trong cuộc sống hiện thực, nhiều khi những lời nói dối tràn ngập xung quanh chúng ta, không ai dám nói thật, rất ít người muốn nói thật.
Trong cuộc sống mọi người dùng tên thật để nói dối, trên mạng mọi người lại dùng tên giả để nói thật.
Nói lời chân thật, làm người tốt, đôi khi là một lựa chọn rất vất vả. Bạn phải gồng mình gánh chịu những ấm ức, xót xa và thống khổ thi nhau kéo tới. Nhưng bạn sẽ sống với trái tim bình yên, đường hoàng, ung dung tự tại.
Lão Hà và bác sỹ Thái đều khiến người khác phải nể phục. Họ có thể vứt bỏ mọi thứ, nhưng không vứt bỏ sự chân thành trong tâm. Họ có thể thua mọi thứ, nhưng không chịu thua lương tâm của mình.
Nói lời chân thực, làm người tốt, làm việc tốt! Đúng như lời bác sỹ Thái mỉm cười mà rằng: “Trời biết!”.
Comment on “#11 Hành Trình ngày 11/01/2019 – 365 ngày: Người đang làm, Thần đang nhìn: ‘Chuyện này không nói thì ai biết? Trời biết’”