Được tín nhiệm là một hạnh phúc, và người giữ được chữ tín là người đáng được tôn trọng.
Ngày xưa có hai người bạn thân, một người tên là “Thông minh” và một người tên là “Thành tín”.
Một hôm, hai người cùng nhau đi tàu ra biển chơi, nhưng thật không may, con tàu của họ đã gặp phải mưa bão và bị nhấn chìm, lúc này trên thuyền cứu hộ chỉ còn đúng một chỗ duy nhất cho một người.
Thấy vậy, người tên “Thông minh” liền đẩy người bạn “Thành tín” xuống biển để ngồi lên con thuyền cứu hộ thoát thân.
“Thành tín” bị đẩy xuống biển nhưng không bị chết đuối, mà bị sóng biển đánh dạt vào một hòn đảo hoang. Cậu ta lúc này chỉ còn biết ngồi trên bãi biển đợi thuyền cứu hộ đến cứu.
Không lâu sau, cậu ta nghe thấy có tiếng nhạc từ xa vọng lại, cậu ta đứng dậy, tìm về hướng có tiếng nhạc phát ra, và cậu thấy có một con thuyền nhỏ đang đi về hướng hòn đảo, trên đầu thuyền có treo lá cờ in chữ “Vui vẻ”, thì ra đây là thuyền của “Vui vẻ”.
“Thành tín” vội vàng gọi: “Vui vẻ, Vui vẻ, tôi là Thành tín, bạn cứu tôi được không?”, “Vui vẻ” nghe vậy, liền nói: “Không được, không được, nếu như tôi có thành tín thì tôi sẽ không còn vui vẻ nữa, cậu xem trên thế gian này có bao nhiều người vì nói lời chân thật mà không vui”.
Nói xong, “Vui vẻ” bỏ đi mất.
Lại qua một lúc nữa, chiếc thuyền của “Địa vị” đi tới. “Thành tín” vội vàng gọi: “Địa vị, Địa vị, tôi là Thành tín, câu đưa tôi về nhà với?” , “Địa vị” nghe thấy thế, vừa chèo thuyền đi qua hòn đảo vừa quay đầu nói với lại: “Không được, không được, cậu không được lên thuyền của tôi, địa vị của tôi không phải dễ dàng mà có được, có thành tín rồi địa vị của tôi không giữ được mất”.
“Thành tín” vô cùng thất vọng nhìn “Địa vị” đi mất.
Lại qua một lúc sau, có một chiếc thuyền khác đi tới, hóa ra là thuyền của “Cạnh tranh”, “Thành tín” lại gọi: “Cạnh tranh, Cạnh tranh, tôi là Thành tín, cậu có thể cho tôi đi nhờ thuyền của cậu về nhà được không?”, “Cạnh tranh” nhìn “Thành tín” vội vàng nói: “Cậu đừng đem lại phiền phức cho tôi nữa, xã hội bây giờ cạnh tranh khốc liệt như vậy, nếu như tôi có thành tín thì tôi không cạnh tranh nổi với người khác nữa”.
Nói xong, “Cạnh tranh” vội vã bỏ đi.
Đột nhiên, trời nổi sấm sét, biển cuộn lên những cơn sóng khổng lồ, và đúng lúc “Thành tín” sắp tuyệt vọng thì có một giọng nói hiền từ vang lên: “Cậu bé, lên thuyền đi”.
“Thành tín” vội nhìn lên, hóa ra là thuyền của ông “Thời gian”. “Tại sao ông lại cứu cháu?”, “Thành tín” hỏi. Ông “Thời gian” cười nói: “Chỉ có thời gian mới chứng minh được “ Thành tín” quan trọng như thế nào!”
Trên hành trình trở về, ông “Thời gian” đã chỉ cho “ Thành tín” xem con thuyền bị sóng to đánh chìm của “Thông minh”, “Vui vẻ”, “Địa vị”, “Cạnh tranh” và ông nói: “ Không có “Thành tín”, “Thông minh” lại thành hại chính mình, “Vui vẻ” lại không bền lâu, “Địa vị” chỉ là giả tạo, và “Cạnh tranh” cũng sẽ thất bại.”
Nhân cách của một người sẽ quyết định giá trị của người đó với xã hội. Và trong tất cả những yếu tố làm nên nhân cách của con người, thành tín lại là một trong những yếu tố quan trọng nhất.
Được tín nhiệm là một hạnh phúc, và người giữ được chữ tín là người đáng được tôn trọng.