Chuyện ông lão bán bánh giò ..
Mẹ cho nó ăn bánh giò của ông lão từ ngày nó mới biết bò, đến bây giờ đã là một con ù vừa tròn 24 tuổi, nhưng nó anyway nhiều thích ăn bánh giò của ông .. vì chưa một chỗ bánh giò Nao nó từng ăn qua đó ngon, nhưng tròn vị như của ổng cả,
Hôm nay, quả là nó ngày bùng nổ tình thương đối với ông!
Bố Chợ nó trở lại để đến Ngã tư Đinh Tiên Hoàng – Trần Quang Khải, nó thấy bóng dáng ai đó dat theo chiếc xe đạp cùng với một giỏ đồ to đùng Phía sau sao mà quen quá! Nó cố ngoại đầu theo nhìn, ôi là ổng bán bánh giò đây mà! Và nó bật khóc ngay .. vì .. nó nhìn thấy gương mặt ông lại hốc hắc đi một chút, gò gầy hơn một chút, miệng ổng thậm chí còn ko khép lại được, có thể vỉ ông yếu quá rồi, lại không đẩy bộ một đoạn đường dài có thể là nghĩ ông đang cố..thở 🙁
Nó xót lắm, về đến nhà nó lật Đạt soạn ra mấy túi giữ nhiệt vì nhớ ổng hay sử dụng để do not nước, và còn nhớ rõ ông chỉ hay mang 1 chai nước 500ml duy nhất 🙁 rồi nó vỏn vẹn trong người xem còn không có bao nhiêu để mua giúp ông mấy cái bánh, vì ko nhìn thấy ông thì thôi, cứ hễ nhìn thấy nó sẽ luôn luôn mua vài cái bánh tổ ong được sớm về hơn được chút, mặc dù nhiều khi nó cũng chả có tiền. .
Nó đi vòng vòng trong hẻm như con dở hơi nhưng đợi mãi chẳng thấy ông đâu, vì thường tầm 15h30 ~ 16h30 ông sẽ phải hem nhà nó, tức hẻm 71/56 Điện Biên Phủ, p.15, Q.Bình Thạnh (hay còn gọi là hẻm Nhà thờ Chính Lộ), để rao "bánh giò đây, bánh giò bánh chưng đây", một trong những tiếng rao đã Gan liền như tuổi thơ của nó ..
Trong khi đợi, nó hoi chuyen tất cả cô bác trong hẻm về ông, mọi người nói dạo này ông ít ghé mà có thì cũng đi đến nửa hẻm rồi vòng ra, ông đang Chang còn rao như trước nữa, "chắc là rao ko Nới em ah! "- Nghệ mà chanh lòng!
Nghe nói ông có thể lừa cái, thậm chí là con trai, nhưng ko lo cho ông (!!!), chẳng biết ông có thể tội tình gì mà bị đối xử như thế !!! Bao năm trôi qua tự thân một mình Mưu sinh, có thể lúc ổng ko đi bán một thời gian dài, nó lo cho ông lắm, về gặp lại có thể hỏi ông thì ông chỉ trả lời qua loa là nghỉ xả hơi gì đó ..
May mắn làm sao vào lúc nó bỏ cuộc vì có việc phải đi, nó vừa chạy từ hẻm thì thấy bóng dáng ai đang đẩy xe đạp vào hẻm kế bên, vội quay xe lại, ôi đúng ông rồi!
Nhìn tấm lưng ông ướt Sung, lâu như Quan lại, hỏi qua mới biết ông sống ra chung cư Nguyễn Đình Chiểu, ngay dưới chân cầu Thị Nghè, và ông ko cung cấp thêm thông tin gì. Ông nói còn mỗi 2 bánh à giò, nó vội nói ngay: "Lấy cho con luôn đi ạ, 12 ngàn phải ko ông?" – Ông cười hiền dịu gật đầu, vét sạch trong người nó còn đúng 12 ngàn 🙂 ) ừa dạo này nó nghèo khổ lắm ạh! Nhưng đó là tất cả những giải thích những gì nó có thể Vào thời điểm đó rồi, vầy được Đáng trân trọng mà đúng ko?!
– Rồi, ong được sớm về hơn tí rồi nhé ^^ nhưng sao ông ko đạp xe cho đỡ mệt ạ?
– Đạp sợ khách kêu ko nghe con ơi!
– Váy giờ con mua hết rồi ông đạp về nha!
– Ờ ờ .. (cười qua loa)
Nhưng rồi ông Văn Đạt xe đi như hình chụp đây, nó thừa biết ông ko còn đủ sức khỏe, xe đạp quá cũ kĩ, sét hết cả rồi thì liệu còn an toàn ko?
Ngày ngày ông giữ lại đẩy xe bánh giò đi qua nhiều đoạn đường, ngã tư quanh khu vực tiếp giáp trung tâm Bình Thạnh và quận 1, vì vậy bạn nào thấy ông thì mua giúp ông vài cái cho ông được về nghỉ ngoi sớm nhé!
Ngày xưa, lúc nó gọi thức nhận, bánh giò của ổng chỉ 1 ngàn đồng / cái, rồi qua bao nhiêu năm tháng, (chắc là hơn 25 năm rồi) đang chỉ lên 5, 6 ngàn đồng / cái. Nhân bánh tuy có ít đi một chút, nhưng dù sao có 1 trứng cút trong đó, và ăn bao nhiêu cái vẫn thấy "vị tâm tình" ông đặt vô bánh LA, bởi thế nó mới nói, ko chỗ nào ngon bằng của ông !
Con thương ông lắm, ông ơi!